Uncategorized

HÃY TIẾT KIỆM THỨ CÒN LẠI DUY NHẤT

Ngày ấy bọn tôi hai mươi tuổi.
Ria lún phún.
Mắt cận lòi.
Dân Sài Gòn tiểu tư sản, đọc sách triết , tóc hippie.

Được phong tặng “thanh niên chậm tiến “.
Thôi thì biết thân phận mình, đứa đi làm công nhân , đứa đi làm rẫy.
Đứa thanh niên xung phong coi như trả món nợ dù chả vay ai thời tiền – hậu – chiến.
Ngày Polpot tràn qua An Giang, Ba Chúc thảm sát đồng bào.
Tổ quốc lâm nguy.
Bọn tôi sôi sục ra biên giới.
Ngày Trung Quốc tấn công Việt Nam.
Tổ quốc lại lâm nguy.
Có thằng em khai gian tuổi.
Vác balo lên đường.
Gác mọi tranh chấp ý thức hệ, vệ quốc trước đã.
Ai không tử sĩ.
Ai không phế binh.
Thì về.
Đứa đạp xich lô.
Đứa chạy xe ôm, đứa đi khuân vác.
Bình thường.
Nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt.
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.
Nhưng các em ạ.
Chúng tôi không bao giờ rơi lệ những chuyện tào lao.
Chúng tôi không mất thì giờ nửa đêm run rẩy, gào thét trước cổng sân bay để đón đứa lạ hươ lạ hoắc đến bố mẹ ở nhà cũng chả biết đi đâu.
Tôi nghĩ đơn giản thế này
Bố tôi chết tôi mới khóc.
Mẹ tôi chết tôi mới khóc.
Bạn tôi chết tôi mới khóc.
Đồng bào tôi mất tích ngoài biển Đông tôi mới khóc.
Nước mắt ngày càng quý hiếm lắm các em ạ
Hãy cố mà để dành
Mà nhỏ xuống cho điêu linh đất nước.
Mà rưng rưng cho nỗi nhục bị cỡi cổ đè đầu.
Làm nô lệ.
Tôi bảo các em lần này thôi nhé.
Đừng làm xấu hổ thêm xứ sở mình.
Nhục
Biển Đông
Quá
Đủ
– ĐỖ TRUNG QUÂN

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *